- Bạn nào đang dùng điện thoại Android thì chuyển sang địa chỉ quangninh.apk.vn để tải game và ứng dụng hoàn toàn miễn phí nhé.
- Tổng hợp các game online hay nhất trên điện thoại,clip hot,phần mềm tiện ích cập nhật liên tục,click ngay....hanoi.toiplay.com
Một lần đi chơi, đứa bạn cùng phòng lên tiếng thách đố tôi làm thế nào có thể "cưa" đổ được em, sự sỹ diện của một thằng con trai và con người hiếu thắng trong tôi đã bắt tôi phải nhận lời thách đố đó và mọi chuyện bắt đầu.
Có lẽ đã lâu lắm rồi tôi không có được cái cảm giác yêu thưc sự yêu và được yêu, cuộc tình giữa tôi và em đã biến trái tim tôi trở nên băng giá trước tất cả những người con gái. Cái ngày ấy, ngày em ngồi bên tôi, gục đầu vào vai tôi để khóc và nói lời chia tay mà lúc đó tôi chẳng hiểu được lý do tại sao.
Sáu năm rồi, tất cả đã qua đi nhưng dường như với tôi mọi chuyện mới xẩy ra ngay ngày hôm qua đây thôi.
Ngày ấy, tôi với em là sinh viên cùng khóa nhưng khác lớp, em dịu dàng và xinh xắn với mái tóc dài tết hai bên, còn tôi là một anh chàng nhà quê lần đầu lên thành phố học với dáng dấp của một thư sinh quanh năm chẳng biết làm gì khác ngoài học hành.
Ngay từ đầu tôi không có ấn tượng gì nhiều lắm với em, với tôi em cũng chỉ giống như những người con gái khác, nhưng tính hiếu thắng của tôi đã đưa cuộc đời tôi theo một ngã rẽ mới.
Cũng chỉ do một lần đi chơi, đứa bạn cùng phòng lên tiếng thách đố tôi làm thế nào có thể "cưa" đổ được em, sự sỹ diện của một thằng con trai và con người hiếu thắng trong tôi đã bắt tôi phải nhận lời thách đố đó và mọi chuyện bắt đầu.
Tôi lên kế hoạch cho "dự án" của mình, những buổi lên thư viện đọc sách, tôi cố gắng để tìm cách tiếp cận với em, những lần em đi học thêm tiếng Anh buổi tối, tôi cố làm như vẻ tình cờ gặp em trên đường về. Và tất cả mọi cố gắng trong một thời gian dài của tôi đã được đền đáp.
Sau những tháng ngày "trường kỳ mai phục", tôi đã hẹn được em đi chơi vào một buổi tối cuối thu. Tôi đưa em đi khắp các con phố ngập tràn mùi hoa sữa, cho đến giờ tôi vẫn bị ám ảnh bởi cái mùi hăng hắc đó. Không biết chúng tôi đã đi bao lâu, chỉ biết rằng chúng tôi đã đi với nhau suốt cả một buổi tối mà không thấy mỏi. Tôi đã nói trong suốt thời gian đó, không biết là đã nói những gì, còn em thì chỉ cười và điều tôi cảm nhận được rất rõ từ em là tôi đã làm cho em vui.
Lúc này dường như tôi đã quên lời thách đố ngày trước của đứa bạn, tôi chỉ làm mọi thứ theo bản năng của mình, và tôi đang nhận thấy một cảm giác rất lạ mỗi khi đi bên em.
Mọi chuyên cứ thế diễn ra, những buổi hẹn đi chơi, những lần uống cafe dưới trời mưa, những bài hát mà cho đến giờ này vẫn còn là nỗi ám ảnh với tôi. Tôi nhận ra rằng mình đã thực sự yêu em, tôi đã bắt đầu thấy nhớ em mỗi buổi sáng thức dậy, mặc dù mới hôm trước tôi và em đã ngồi với nhau cả buổi tối. Những lá thư được cả hai liên tục gửi cho nhau qua đường bưu điện mặc dù chúng tôi ở cùng dãy trong ký túc xá, chỉ cách nhau mấy bước chân. Nhưng ngặt một nỗi là tôi chưa tìm ra cách nào để có thể thổ lộ tình cảm của mình với em.
Mãi cho đến khi tôi tình cờ đọc được một bài báo có một "chiêu"tỏ tình rất độc đáo và tôi đã quyết định đem ra áp dụng cho mình. Tôi chủ động hẹn em và bịa ra một cuộc chia tay, nói là tôi phải theo gia đình vào Nam sinh sống, không biết bao giờ mới có thể quay về. Em đã khóc rất nhiều, em nói với tôi từ trước tới giờ em không có nhiều bạn, em đã coi tôi là một người để em có thể tâm sự và bày tỏ mọi chuyện những lúc buồn, nhưng bây giờ em lại mất đi điều tốt đẹp duy nhất mà em đang có. Cho đến bây giờ tôi cũng không hiểu tại sao ngày đó tôi lại có biệt tài đóng kịch đến thế. Tôi giả vờ như đang chia tay thật, tôi nói có một món quà tặng em trước khi chia tay và muốn em nhắm mắt lại thì mới trao cho em. Em dường như có một chút nghi ngờ gì đó với tôi, em nằng nặc bắt tôi phải hứa là sẽ không có chuyện gì xẩy ra, mà trong hoàn cảnh đó có bắt tôi phải thề độc chắc tôi cũng làm chứ nói gì đên một lời hứa.
Em nhắm mắt, tôi bất ngờ hôn em, nụ hôn đầu đời của tôi, cho đến bây giờ tôi vẫn chưa quên cái cảm giác đó, vừa ngượng ngùng, e dè , vừa lãng mạn và có pha chút sợ sệt. Em cúi mặt không nói, em bảo tôi không giữ lời hứa, tôi không cần biết tôi đã hứa gì, tôi ôm em và nói thì thầm "Anh yêu em".
Tôi trao cho em một lá thư và dặn sáng hôm sau khi nào tôi đi rồi em mới được mở nó ra. Tôi đã không biết rằng suốt đêm hôm đó em đã nằm khóc và đợi đến sáng hôm sau để mở lá thư tôi viết cho em, và em cũng không biết rằng trong đó chỉ có mấy chữ ngắn ngủi "Sẽ không hề có cuộc chia tay nào hết, cũng chẳng có ai phải ra đi cả, tất cả chỉ là tưởng tượng, nhưng có một thứ không bao giờ là tưởng tượng, anh yêu em".
Sau biến cố "kinh thiên động địa" ấy, em giận tôi đến cả một tuần, không gặp, không nói chuyện, tìm mọi cách tránh mặt tôi. Tôi phải tìm mọi cách mới có thể bắt em ngồi nói chuyện với tôi một chút, em nói tôi lừa dối tình cảm của em, tôi trả lời là chỉ có như thế tôi mới có thể nói được với em tình cảm của mình, chúng tôi tranh cãi nhau một hồi và kết thúc bằng việc tôi lấy xe đạp đèo em đi khắp thành phố để ngửi mùi hoa sữa, cứ "như chưa hề có cuộc chia ly". Câu cuối cùng mà em nói với tôi hôm đó khi chúng tôi chia tay nhau là "Tớ thù Cường ".
Mọi chuyện cứ thế diễn ra, chúng tôi như người sống trong huyền thoại, chúng tôi dành cho nhau tất cả những gì có thể, ngoài thời gian học hành . Vẫn là những buổi tối đi dạo khắp thành phố, vẫn là những lá thư viết gửi cho nhau mà phải mất công đem ra tận bưu điện cách hàng cây số để gửi, vẫn là những buổi uống cafe dưới trời mưa. Em đã bàn với tôi sau này ra trường cưới nhau rồi sinh hai đứa, một trai một gái, con trai sẽ đặt tên là Mạnh Dũng, con gái sẽ đặt là Phương Thanh, cả hai cùng mơ ước một cuộc sống sau này, không cần giàu có, chỉ cần vui vẻ và hạnh phúc là đủ.
Mọi giông tố bắt đầu xảy ra khi tôi và em bước vào năm cuối, bố mẹ em biết chuyện mà ra sức ngăn cấm vì lý do chúng tôi không cùng tôn giáo, mà sau đó tôi đã nhận ra đó chỉ là lý do để họ chia cắt tôi và em, có lẽ vì tôi chỉ là một thằng sinh viên nghèo, chưa sự nghiệp, chưa tiền đồ, không phải là sự lựa chọn của gia đình em.
Người ta bắt em phải lấy một người khác, có tiền đồ và mọi thứ hơn tôi. Mặc dù rất yêu tôi nhưng em không thể làm khác, em nói với tôi là với em thì tình yêu dường như đã chết, em đã khóc suốt mấy tháng trời, em xin lỗi tôi và không mong tôi tha lỗi, em bảo tôi hãy coi em như một kẻ phản bội và hãy thù ghét em, như thế em sẽ cảm thấy nhẹ lòng hơn. Còn tôi, chẳng thể làm gì hơn được cho em, vừa thương, vừa giận, vùa buồn. tôi chỉ biết anh ủi mình và đổ tại cho số phận và mong đến kiếp sau, nhưng kiếp sau tôi là ai và em là ai, làm sao tôi biết được.
Em lên xe hoa hai năm sau khi chúng tôi tốt nghiệp ra trường, ngày đó tôi đã về mặc dù em không gửi thiệp mời cho tôi, tôi không muốn em buồn vì sự xuất hiện của tôi nên đã không ra mặt.
Tôi ngồi từ xa xa, đợi suốt cả một buổi để đến lúc nhìn thấy em bước lên xe hoa và có lẽ từ đây về sau tôi sẽ không bao giờ gặp lại em nữa. Tôi gửi cho em một gói quà không đề tên người tặng, trong đó có một quyển Album trống em đã tặng tôi ngày xưa và bên trong là một nhánh hoa sữa.
Bây giờ có lẽ em đang hạnh phúc bên gia đình nhỏ của em, riêng tôi vẫn thấy trống vắng một mình mỗi khi đêm về, tôi vẫn thường thấy em trong giấc mơ, tôi thấy tôi và em đi bên nhau dưới con đường ngập đầy cái mùi hăng hắc của hoa sữa, rồi thấy em ngồi bên tôi khóc lóc và xin tôi tha thứ để khi tỉnh dậy thì nước mắt ướt đẫm gối lúc nào không hay. Trong suốt thời gian kể từ khi chia mọi chuyện của tôi và em tan vỡ, đã có nhiều người con gái đến với tôi, họ rất nhiệt tình với tôi, rất tốt với tôi và trong đó có những người không ngần ngại bày tỏ tình cảm mãnh liệt, nhưng tất cả tôi đều đem sánh với em và cảm thấy họ thật nhạt nhẽo, họ không thể nào lấp được vết thương đã hằn sâu trong tôi, tôi đành phải xin lỗi họ vì tôi không thể lừa dối họ cũng như lừa dối chính bản thân mình.